LA TOAN VINH LOVE POEMS

Tuesday, October 31, 2006

NO MORE

KHÔNG CÒN


Không còn suốt ngày,ngồi nơi quán nhỏ-
nâng cốc cà phê, gậm nhấm bánh mì...
không còn trồng cây si và đấu láo với bạn bè,
Bởi vì; sẽ không còn gì luôn cả cô hàng hôm qua.
bởi vì; sẽ không còn ai pha cà-phê sữa đá, không còn người thưởng thức cà phê, sẽ không còn mỹ nhân và mặt trời
Không còn,
không còn một chút gì, dù mỏng manh tạm bợ
tất cả sẽ không còn, dù trong mộng hay thực.
Bởi vì; em đã mang đi tất cã
Bởi vì; em bỏ quên tôi, dù một ngày, hay một giờ cho tim tôi đau đớn
Không còn,
Không còn một chút mãy may nào, nhìn em, ở nơi quán nhỏ,ở ngã 3 đường dịu vợi
và Em nay chỉ còn là một hình bóng trong tôi bên khóe mắt nụ cười
Không còn;
không còn vĩnh viễn ngồi quen chiếc ghế, ở một góc bàn, bỏ quên thế sự vì em
Không còn, ngồi nơi quán nhỏ, gậm nhấm bánh mì nhìn em lần cuối, và... sẽ không còn người em bé nhỏ, để lại hương vị NGỌT ĐẮNG trong đáy cốc Cà Phê


La toàn Vinh
1989

OLD POEMS

HƯƠNG XƯA
Mùa đông rơi đều
như những giọt cà phê trong ly
Một hớp trên môi
cho cuộc đời trọn vẹn
Không phãi men cay sao???đắng cả tâm hồn...
Ai xui tôi đến nơi này;
giửa cơn mùa đông lạnh gía
hương vị bây giờ-chát đắng trên môi
mai trời mùa đông, mang nhiều nỗi tương tư
tháng giêng về cho tôi gía buốt
bao hàng cây bên cơn bão tuyết
một thoáng vọng về bao kỹ niệm dấu yêu...
xin gửi lại đây, bầu trời tuyết phũ
khoát áo phong trần
chất đắng
tình yêu

La toàn vinh
Mùa đông 1986


LÃNG DU


Hôn nay
đứng bên bờ xa xăm
con nước nào, trôi về đây-lặng lẽ
những dấu tích tháng năm chồng chất
những con sông đi qua đời tôi...
Một ngày,
làm hân hoan trong ký ức,
bên con rạch Xẽo Đôi tận vàm Ông Đốc
nghe tiếng muỗi bay, bám vào da thịt;
máu của tôi luân lưu, chân đi trong lòng quê hương...
Ðêm chờ con nýớc cho thuyền trôi,
vào Rạch Lùm ðể nhớ về dòng sông cũ
chiếc cầu treo-tim tôi run rẫy
đến Ô-Môn thèm quả xoài chua-Cái Chanh -Cái Khế, Nhị Kiều
Ôi những trái mận hồng mộng đỏ
đất quê Bình Thuỷ ươm bóng mát mùa hè
Dòng phù sa chãy mãi trong tôi
đi dưới bóng cây đôi mắt Mẹ còn kia,
khi bao ngày bơi ngang từng con rạch
lòng như tắm gội bởi màu xanh,
nghe câu hát cải lương-Chiếc phà nối liền những xa xăm...
Về Cửu Long, nhớ chiếc bánh lá dừa
bánh tét nhựa dính đầy môi
tiếng Em cười hồn nhiên cùng sóng nước
Quê tôi xa lắm
đất Bình Nhâm bao giàn trầu thăm thẵm,
có cô gái hái măng-tôi nhớ từng góc cây, từng tên họ,
hương Sầu Riêng làm tôi buồn man mác-
để mùa xuân nhặt từng cánh hoa rơi
Có những lần đi trong bụi đỏ Bình Long-trần gian phủ bóng bụi mờ
Đồng Xoài rừng cao su trầm mặc
qua Sông Bé nhớ mùa nước lũ-lòng sâu thẵm quăn đau
Trôi theo dòng đời
hôm bên bụi chuối sau nhà-về quê Long Khánh trùng trùng núi mây
Rồi Xuân Lộc , Trãng Bom tất cã đã qua đi
bao tháng năm làm vọng lại nỗi suy tư
bên cô gái Chàm dưới bóng Tháp xưa-nồi cháo chua ai mang cho tôi
mùa Phan Rang nắng cháy
dấu chân Phan Thiết bên bờ Thiên Chánh song vỗ thiên thu
Hạt muối mặn tinh người
nhớ câu ca
Ðường về Mũi Né gập gềnh khúc quanh...
Trên con tàu , bền sông xưa, ngôi nhà nhỏ, dáng thân yêu
Tất cã hiện diện trong tôi

La Toàn Vinh 1989

Monday, October 09, 2006

Sweet POEMS

Nhớ hoài những lúc bên nhau;
cho tình ta mãi dạt dào hương YÊU...
YÊU em anh muốn thật nhiều,
đi bên nhau mãi những chiều dấu YÊU